Phục Thần
Tác giả: Thập Tứ Lang
Nguồn : TTV . convert :cady_heart .
Biên Tập : Nàng Rimusm .
Edit : Sala . lamtyni.wordpress.com
Quyển thứ nhất : Ác Chi Hoa
Chương 02
Thanh Từ yên lặng nhìn thiếu niên trên võ đài, nhận ra trong ánh mắt thiếu niên ấy thấp thoáng dục vọng, khóe môi nàng hơi hơi hiện lên nụ cười quỷ dị .
Đó tuyệt đối là dục vọng đơn thuần, có lẽ xuất phát từ sự sùng bái ngưỡng mộ.
“Thanh Từ… muội…” – Giọng hoảng sợ của Ti Trúc phá tan suy nghĩ của Thanh Từ, nàng mỉm cười quay đầu lại nhìn tỉ tỉ, khuôn mặt đang âm trầm quỷ dị trở nên hiền hòa dịu dàng.
“Sao vậy tỉ? Muội đang xem vị thiếu niên kia, tỉ có thấy hắn rất thanh tú đáng yêu không? Tỉ có biết hắn là ai không?“
Ti Trúc hết nhìn thần thái của Thanh Từ lại nghe giọng nói thản nhiên của muội muội, lại nghĩ, chẳng lẽ những gì nàng trông thấy vừa rồi đều là ảo giác hay sao? Nàng lại vội vàng liếc mắt nhìn đến cái trán trắng noãn không chút tì vết nào của muội muội, hoa văn kia đã biến mất từ bao giờ, chẳng lẽ, thật sự là nàng nhìn lầm ư?
Ti Trúc khụ một tiếng, nhẹ giọng nói : “Thiếu niên thanh tú kia tên là Ưng Vương Dực, nghe nói hắn ngưỡng mộ Thượng thần Huỳnh Hoặc từ hai trăm năm trước, từ đó đến giờ đều xem Thượng thần làm mục tiêu để phấn đấu, và cũng theo tu nhâm tư hỏa như Thượng thần Huỳnh Hoặc. Thượng giới đều ôm kì vọng rất cao đối với hắn, đặc biệt là Tức Phương Thần Thú Thượng thần Chu Tước, cơ hồ xem hắn như trợ thủ đắc lực. Bởi thế, hôm nay được xem hắn biểu diễn võ thuật, cũng coi như là chúng ta đã có phúc rồi.”
Thanh Từ vẫn không nói gì, đầu nàng tựa vào thành lan can lười biếng nhìn chằm chằm vào Ưng Vương Dực.
Ti Trúc khó nén thất vọng, nhỏ giọng nói: “Thái Bạch… Thượng thần Thái Bạch vẫn chưa đến… Chẳng lẽ Ngài gặp chuyện gì? Hay là Ngài không tính tham gia buổi lễ long trọng này? “ – Ngón tay nàng vô ý thức vuốt ve những sợi tóc mai đang thả dài trên vai. Chẳng lẽ cố công trang điểm, cố công làm mình nổi bật của nàng, đã trở thành vô ích hay sao?
Thanh Từ vừa định muốn nói chuyện thì nghe phía sau truyền đến âm thanh ồn ào, nàng quay đầu lại nhìn thấy một nữ tử dáng người thon thả kiều mỵ lung linh đang tiến đến, mái tóc của nàng ta đen dài uốn khúc tựa như những cơn sóng trên mặt biển đang nhấp nhô uốn lượn phập phồng.
Ti Trúc kinh ngạc hô nhỏ: “Trời ! Là Thượng Thần Mặc Tuyết ! Sao nàng lại đến đây, chẳng lẽ… vũ khúc ngay tiếp theo là của nàng?”
Đôi mi dài thanh tú của Mặc Tuyết khẽ động. Mặc Tuyết có mộ đôi mắt màu xanh lam, khuôn mặt xinh đẹp, cao quý, trắng đến mức lạnh lùng, khiến người khác có cảm giác đang nhìn vào mặt hồ băng vào mùa đông giá rét. Hôm nay lại vận bộ váy màu đen thướt tha, làn váy dài với tay áo rộng vẽ những đường nét tinh tế trên mặt đất, càng làm nổi bật vẻ đẹp lộng lẫy kiều mỵ của mình.
Nàng thản nhiên nhìn lướt qua nhóm nhạc quan, một lúc sau nhỏ giọng : “ Ta cần hai nhạc quan đàn tỳ bà tốt nhất? Ai đàn tốt tỳ bà đứng ra đi theo ta.”
Tỳ bà? Ti Trúc thoáng nhìn xuống chiếc Ngọc Thạch tỳ bà trong tay, nói đến tỳ bà thì trong nhóm nhạc quan không ai có thể đàn tốt hơn nàng, đây cũng là ưu điểm nổi bật của nàng.
Nàng thấy các nhạc quan ai ai cũng đều nóng lòng muốn thử, nhưng không có dũng khí bước đứng ra, bên cạnh đó, lại có vài ánh mắt vụng trộm liếc nhìn nàng, nàng cũng không hiểu được ý tứ của họ .
Khó trách các nàng khẩn trương, Thượng thần Mặc Tuyết là một trong những vị Thượng Thần Tứ Phương Thần Thú, địa vị so với Xạ Hương Sơn Ngũ Diệu tương xứng nhau. Chỉ cần một nốt nhạc sai nhịp, khiến Thượng thần Mặc Tuyết sai vũ đạo, những nhạc quan nho nhỏ như các nàng căn bản sẽ không chịu nổi tội!
Mặc Tuyết đợi hơi lâu vẫn không thấy ai bước ra, không kiên nhẫn đảo mắt nhìn quanh, tầm mắt dừng lại ở một bên bạch ngọc lan can, nơi hai cô gái tựa như nhau, khuôn mặt thanh nhã tú lệ như trong tranh bước ra, mà một trong hai cô lại ôm Ngọc Thạch tỳ bà trong tay, trên mái tóc cài một bông Sa Trà Mạn màu trắng, loại hoa này nàng cực kỳ yêu thích, tự nhiên nhìn thấy thế trong lòng cũng dâng lên một chút thiện cảm. Nàng hướng đến cô gái, giọng nói ôn nhu : “ Ngươi có thể giúp ta, nguyện ý vì ta mà đàn một khúc tỳ bà không?”
Ti Trúc kinh ngạc, nhưng không quan tâm đến mọi ánh mắt ghen tị xung quanh, nàng khe khẽ nhỏ giọng đáp ứng, vội vàng gật đầu và lôi kéo tay muội muội: “Đây là… muội muội của nô tỳ, nàng có thể đàn thất huyền… xin người cho nàng cùng đàn với nô tỳ.”
Mặc Tuyết tùy ý gật gật đầu “Vậy hai người các ngươi đi theo ta, hai ngươi có biết đàn “thục nhã” không? Ta muốn âm điệu cao một ít, nhanh hơn một ít. Nếu các ngươi không biết khúc ấy, ở đây ta có nhạc phổ.” Nàng lấy một quyển nhạc phổ màu đen từ trong tay áo ra, đưa cho Ti Trúc, xong lại hỏi: “Hai ngươi thuộc cung nào?”
Ti Trúc nhận lấy, khẩn trương đi theo Mặc Tuyết về phía đài cao, khe khẽ trả lời: “Dạ… là Thái Bạch Kim Cung.“
Mặc Tuyết nhíu nhíu đôi mài thanh tú: “Thì ra là nhạc quan của Thượng Thần Thái Bạch, ta nhớ rõ Thượng Thần Thái Bạch thích yên lặng, trước kia chưa bao giờ tuyển nhạc quan, xem ra Ngài thực vừa mắt hai người các ngươi. Các ngươi vận khí thật tốt.“
Ti Trúc vừa hưng phấn vừa thẹn thùng không biết nên nói gì, lẳng lặng theo sau. Nàng quay đầu lại nhìn xem Thanh Từ, thấy muội muội không chút e thẹn, đang cúi đầu chăm chú xem nhạc phổ, trong lòng lại băn khoăn suy nghĩ.
Chẳng lẽ muội muội không cao hứng? Thượng thần Thái Bạch trước kia chưa từng có nhạc quan, tỉ muội các nàng là những người đầu tiên được Ngài mang về làm nhạc quan trong phủ, chuyện này cũng thấy được Thượng thần Thái Bạch có bao nhiêu thiện cảm với hai nàng rồi. Chẳng lẽ nghe vậy mà muội muội thật không cao hứng?
Trên võ đài, màn luận võ của Ưng Vương Dực cũng vừa lúc kết thúc, phía trên ban công, Xạ Hương Vương đang hết lời ca ngợi công lao của Thượng thần Huỳnh Hoặc ( đại ca này đã hàng phục được yêu hồ ba ngàn năm), sau lại tấm tắc khen thần giới có nhiều nhân tài trong đó Ưng Vương Dực là người nổi bật.
Mặc Tuyêt dừng bước, nàng cúi đầu cùng các vị Thượng thần của Ngũ Diệu và Tứ Phương Thần Thú đang ngồi trên đài cao, cả hai mươi tám vị Tinh Tú dưới đài lẫn những vị Vương của những thành chủ đã được chư Thần thuần phục đều cung kính trầm mặc lắng nghe thánh dụ của Xạ Hương Vương.
Xạ Hương Vương cất tiếng nói trầm thấp trang nghiêm nhưng lại mang giọng điệu nhàn nhã ban thánh dụ .
Thanh Từ lặng yên ngẩng đầu, nàng nhìn về phía trên đài cao. Nàng muốn nhìn xem một chút, thế nào là cao cao cường đại Thượng Thần, rồi lại chuyển ánh mắt nhìn quanh mình, nhìn những người dưới đài – những người được ban cho là Vương của thành chủ .
Kí ức xa xăm của buổi tối tám năm trước chợt ùa về, Lạc Già thành chìm trong biển lửa, lửa cháy cao tận trời, máu chảy ngập tràn nơi nơi, mùi máu tanh nồng nặc khắp thành. Máu thấm đẫm quanh người nàng, nàng nhớ rất rõ… Nàng luôn khắc sâu trong đầu buổi tối ấy, khi phụ thân nàng – Vương của Lạc Già thành – phải quỳ xuống bên chân, trước mặt một thân ảnh màu đen, phụ thân run sợ hàng phục chư Thần. Thân ảnh màu đen kia tự xưng là Thượng Thần thanh cao tự đại, xem phàm nhân tất thảy đều là hèn mọn…
Vì cái gì? Vì sao phàm nhân là hèn mọn, là con kiến trong mắt các chư thần, phải luôn đứng ở vị trí thấp hơn Thần? Vì cái gì lại muốn hủy đi những phàm nhân quan tâm tới sắc dục?
Đôi mắt nàng lóe lên, mang theo vài tia kì dị. Thần là thế sao? Thần là phải cao cao tại thượng, thanh khiết, không nhiễm sắc dục, thần là phải đem phàm nhân các nàng trở thành những con kiến hèn mọn sao… Nàng không hiểu, sắc dục có tội tình gì? Sắc dục là phải tiêu diệt hay sao? Đúng vậy! Họ là Thần, họ ở trên cao, họ thanh khiết sạch sẽ, họ không nhiễm bụi trần, họ là cao quý còn phàm nhân các nàng bất quá chỉ là do bùn đất dơ bẩn tạo thành mà thôi… Nàng không hi vọng xa vời rằng có một ngày sẽ trở thành Thượng Thần, có một ngày ngang hàng với các chư thần, nàng chỉ thầm nghĩ sẽ có một ngày nàng mang những vị Thượng thần tự cho mình thanh cao này cùng xuống đất với nàng, cùng dính đầy bùn dơ bẩn, xem họ sẽ như thế nào… Nàng chỉ muốn như thế.
Cuối cùng thì Xạ Hương Vương cũng kết thúc những lời ca ngợi dài dòng, Ti Trúc vội kéo kéo tay áo Thanh Từ, ý bảo muội muội nhanh nhanh cùng nàng lên đài biểu diễn, đi ngang qua Ưng Dực Vương sắc mặt hồng hào sảng khoái, hiển nhiên là vì được khen ngợi hết lời nên tâm trạng hắn vô cùng hưng phấn.
Hắn cũng nhìn thấy hai nữ nhạc quan đang đi tới, tâm tình đang tốt nên vỗ vỗ vai Thanh Từ trầm giọng nói: “Hảo Hảo đánh đàn!“
Thanh Từ tròn mắt, ánh mắt đen tối kinh ngạc nhìn thoáng qua hắn rồi đột nhiên cười vô cùng quỷ dị: “Hảo hảo bảo trọng.”
Ngồi xếp bằng trên đài bạch ngọc, xung quanh trống trải sạch sẽ, đối diện với các vị Thần trên ban công cao vời vợi được bao quanh bởi những đám mây mỹ lệ xinh đẹp, Ti Trúc cảm nhận được những ánh mắt đang chăm chú hai thân ảnh giống nhau như hai giọt nước – chính là các nàng.
Nàng khẩn trương sờ sờ vào tóc và quần áo mình xem có chỉnh tề hay không, bị nhiều vị Thần có địa vị cao quý nhìn chăm chú, nàng lo sợ đến mức tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán và lưng.
Nàng run rẩy cầm lấy cây đàn, bình thường việc ôm cây đàn đối với nàng là hết sức dễ dàng tự nhiên, bây giờ lại trở nên vô cùng khó khăn, tay nàng run run, hồi hộp lo lắng… Không xong! Hình như nàng quên mất khúc nhạc rồi! Nghĩ đến khúc nhạc, đầu nàng đột nhiên trống rỗng, càng làm cho nàng khẩn trương hơn… Nàng thật sự chẳng nhớ gì cả!
“ Tạch tạch” âm thanh thất huyền cầm vang lên thê lương thảm thiết làm nàng kinh hoảng vội vàng phục hồi tinh thần. Thanh Từ! Sao lại lấy thất huyền cầm đàn khúc nhạc của đàn tỳ bà như thế chứ! Rất hồ nháo! Tuy vậy, nàng cầm chặt đàn tỳ bà, lại chẳng dàm nâng đàn lên biểu diễn, chỉ khó khăn điều chỉnh hô hấp, chờ Thanh Từ dùng thất huyền cầm đàn xong đoạn tấu mà nàng phải dùng tỳ bà để biểu diễn kia.
Kia… kia là tấu khúc gì ? “Thục nhã” đâu có giai điệu thê lương như thế? Tiếng thất huyền cầm vang lên càng lúc càng thê lương ảm đạm, những ngón tay thuôn dài như búp măng của Thanh Từ nhẹ nhàng uyển chuyển lướt trên cây đàn, tiếng đàn khi thì như tiếng châu ngọc đang rơi vãi khắp nơi, khi thì ầm ầm như thác lũ đang ào ào đổ xuống…
Tiếng thất huyền cầm từ thấp lên cao, từ trầm từ bổng rồi lại đột ngột như trước mắt nở đầy những đóa hoa tươi huyết sắc dính đầy máu.
Ti Trúc cố khống chế cảm xúc của nàng, nhưng quả thật âm thanh từ thất huyền cầm thoát ra thật rất thê lương trằn trọc, nàng mơ hồ nhận ra thấp thoáng bóng dáng của cái chết, của máu trong tiếng đàn, hô hấp tự nhiên cũng trở nên bất thường.
Sắc mặt Ti Trúc giờ đã chuyển thành trắng bệch, nàng không dám tin lại càng không dám nhìn đến Thanh Từ! Muội muội nàng lá gan thật lớn à! Trước mặt các vị Thượng thần, ngay tại buổi lễ mừng hoành tráng thế này, lại dám tấu khúc nhạc thê lương như vậy, chẳng lẽ muội ấy thật không nghĩ đến hoàn cảnh hay lý do của buổi tiệc hay sao?!
Âm thanh Thất huyền cầm đang ở điểm thấp đột nhiên run rẩy, “Tạch” một tiếng đột nhiên lên cao vút tựa như tiếng nổ rung động thiên địa rồi lượn lờ không dứt, rồi lại giống như tiếng hải triều mãnh liệt như những ngọn sóng lên cao dữ dội vỗ vào bờ, tiếng đàn hạ xuống như lại tạo ra một một cảnh quan kịch liệt gợn sóng.
Âm điệu dần dần mềm mại, Ti Trúc cuối cùng thở dài nhẹ nhõm cầm Ngọc thạch tỳ bà kết hợp, nhờ tiếng đàn tỳ bà tươi vui sống động, âm thanh xơ xác tiêu điều cũng giảm dần gần như không thấy nữa. Lúc này, Thượng thần Mặc Tuyết một thân huyền sắc hoa lệ giống như một con bướm đen đang bay lượm trên đài, tay áo nàng phiêu dật, làn váy xinh đẹp, cả người ôn nhu thanh nhã tựa như một bông hoa đen tuyền quyến rũ.
Trên đài cao, Cửu vĩ Bạch Hồ thản nhiên đặt chén trà ngọc xuống bàn, khẽ cau mày nhìn Thanh Từ.
Kế bên nam tử thanh tú đó, một nam tử khác toàn thân khoác chiến bào màu đỏ, quay sang bên cười hỏi: “Ngài thấy hứng thú với nhạc quan này sao ? Tiếng Thất huyền cầm của nàng ta quả thật rất tuyệt! Đáng thương cho Mặc Tuyết, hôm nay đã hạ mình bỏ qua mặt mũi lên đài khiêu vũ không phải là vì Ngài sao? Ngài đến bầy giờ vẫn không nhìn đến nàng ta một chút sao?”
Cửu Vĩ Bạch Hồ vẫn không nói gì, đôi mắt phượng sâu thẳm dài hẹp nhìn chằm chằm vào Thanh Từ trên đài, một lúc lâu sau, âm thanh trầm trầm mới từ tốn cất lên.
“Chu Tước, nơi này là Xạ Hương Sơn, không nên hồ ngôn loạn ngữ. Có chuyện gì muốn nói đợi quay về Ấn Tinh Thành rồi nói cũng không muộn.”
Chu Tước hừ một tiếng, trên khuôn mặt oai hùng có chút xem thường: “Đừng có lúc nào cũng tỏ vẻ đứng đắn như bọn Thượng thần Ngũ Diệu, ta xem không vừa mắt! Rõ ràng là trong lòng có vô số ý nghĩ ác liệt, ngoài mặt lại giả vờ thanh khiết cao quý, thật nhàm chán muốn chết! Đặc biệt giống Tứ Nguyệt, nàng ta mà là nữ nhân của ta phỏng chừng ngay chỉ có một ngày thôi ta cũng không sống nổi!”
Lời Chu Tước vừa nói làm cho Thanh Long ngồi cạnh bên, một nam tử sở hữu khuôn mặt tuấn mỹ, đang nhàn nhã cầm chén trà ngọc, bật cười thiếu chút nữa làm rớt chén trà.
Ánh mắt của Cửu vĩ Bạch Hồ lạnh nhạt liếc liếc Chu Tước, bất đắc dĩ vươn ngón tay thon dài nhịp nhịp lên mặt bàn, trầm giọng nói: “Nữ tử kia… Khúc nhạc nàng ta tấu mang sát khí…” Rồi bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt lại yên lặng nhìn Thanh Từ, hắn cảm nhận được từ người nàng tản mác ra luồng khí thật giống hắn.
Là sát khí… có lẽ sát khí này so với hắn còn mãnh liệt hơn, nữ tử này là ai? Sao Ngũ Diệu lại có một nhạc quan tiềm ẩn sát khí quỷ dị như thế này tồn tại? Nàng rõ ràng cất dấu dã tâm. Chẳng lẽ không có người nào nhìn ra sao?
Hắn chuyển mắt nhìn các chư thần Ngũ Diệu đang ngồi bên ban công, ai cũng nghiêm chỉnh đến mức cả tay áo cũng không động, ánh mắt chăm chú hướng về xuống dưới đài, tâm tư tựa hồ có giao động, cũng không chuyên tâm xem Mặc Tuyết quyến rũ đang biểu diễn cái gì trên đài.
Đôi mắt hắn khẽ khàng hiện lên một vài tia sáng. Hắn lặng im không nói gì, nhàn nhã cầm lấy chén trà, lại nghe Chu Tước ngồi bên trầm giọng nói: “Huyền Vũ, ngài cảm thấy nữ nhạc quan kia có vấn đề à? Có cần ta lặng lẽ loại trừ nàng ta không!”
Huyền Vũ mỉm cười nhẹ giọng: “Không. Đừng động đến nàng. Ta nghĩ nhất định sẽ có chuyện hay để xem.” Cứ từ từ thôi, từ từ chờ xem chuyện vui đây mà…
**********
“Thanh Từ! Lại đây với tỉ!”
Sắc mặt Ti Trúc trắng bệch, lôi kéo muội muội chạy đến hành lang gấp khúc hẻo lánh, sau khi cẩn thận nhìn quanh, xác định không có ai, nàng mới mở miệng nói: “Muội rốt cuộc muốn làm cái gì? Khó khăn lắm mới có cơ hội được Thượng thần Mặc Tuyết xem trọng gọi chúng ta lên tấu khúc cho nàng, muội lại đàn khúc nhạc cổ quái gì thế? Muội… muội thật muội không sợ khúc nhạc ấy sẽ làm cho chư thần tức giận trừng phạt muội sao? Muội thật không hiểu chuyện gì hết!”
Thanh Từ nhìn bộ dáng tức giận của tỉ tỉ, cười ôn nhu nói “Tỉ tỉ tức giận, chắc không phải vì muội chọn khúc nhạc thê thảm tầu mà là… Thượng Thần Thái Bạch còn chưa đến làm tỉ bỏ phí hai canh giờ làm tóc phải không?” Bị muội muội nói trúng tim đen, mặt Ti Trúc thoáng chốc đỏ ửng như quả dâu tây chín mọng: “Muội… ta nói muội có nghe không! Đừng có đánh trống lảng! Ta hỏi muội, sao lại tấu khúc nhạc của tỳ bà? Sao lại mở đầu bằng khúc nhạc thê lương cổ quái như thế? Muội rốt cuộc nghĩ cái gì? Ta thật sự càng ngày càng không hiểu nổi muội! Thanh Từ! Trước kia muội đâu như thế!”
Thanh Từ nhún vai, làm bộ dáng vô tội, nhìn tỉ tỉ, cười cười: “Muội thấy tỉ khẩn trương đến mức tay phát run, sợ tỉ sẽ đàn lỗi nhịp nên mới đàn thay tỉ! Muội chỉ đàn khúc dạo đầu ghi trong nhạc phổ của Thượng thần Mặc Tuyết thôi mà! Trên phổ nhạc còn ghi rõ, khúc dạo đầu phải kịch liệt như hải triều, muội còn sợ muội đàn thế còn chưa đủ kịch liệt đó!”
Ti Trúc nhìn muội muội nửa ngày, thấy Thanh Từ có vẻ nghiêm túc, nàng cau mày thấp giọng nói: “Thanh Từ! Tỉ biết muội còn hận chuyện chúng ta trở thành cống phẩm. Nhưng muội đã quên lời của phụ thân sao? Phụ thân đã từng dặn dò chùng ta như thế nào muội còn nhớ không? Phụ thân muốn chúng ta cố gắng tu luyện để trở thành những Thượng thần, để không làm mất mặt Lạc Già thành! Chúng ta là nhi nữ của thành chủ thành Lạc Già, như thế nào lại làm cho mọi người xem thường và thất vọng được cơ chứ? Trong lòng muội chỉ chất chứa hận thù, làm sao có thể bỏ hết tạp niệm để chuyên tâm tu luyện thành một vị thần thanh khiết có đạo hành cao thâm đây? Hôm nay thật may mắn các vị Thượng thần rộng lượng bỏ qua không so đo, muội nghĩ nếu các vị ấy làm khó dễ, muội còn có thể giữ lại mạng này sao? Muội thật quá ngây thơ rồi!”
Thanh Từ dùng tay nhẹ nhàng bịt miệng Ti Trúc, kề sát vào tai của Ti Trúc, nhẹ giọng nói: “Tỉ tỉ… Tỉ đừng quên chúng ta là con người, tỉ muốn chúng ta bỏ đi sắc dục, nhưng tỉ có bao giờ tự hỏi, đến cuối cùng thì sắc dục là cái gì chưa? Tỉ thích Thượng Thần Thái Bạch, ngày đêm tưởng nhớ ngài ấy, đó không phải là sắc dục hay sao? Hay là chỉ cần nghĩ về bọn họ, nghe lời bọn họ, tất thảy đều sẽ không phải là “sắc dục”, còn phàm nhân đi ngược lại mong muốn của các thần thì đều là “sắc dục”?”
Ti Trúc hít sâu một hơi, không nói gì nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Thanh Từ, ánh mắt đó hiện lên tà khí kinh tâm. Âm thanh của Thanh Từ lại nhẹ nhàng uyển chuyển vang lên bên tai nàng:
“ Muội cho đến bây giờ vẫn không muốn trở thành “Thần”, vì muội chưa bao giờ cảm thấy mình có dục vọng là sai, xem dục vọng là tội ác, muội cũng không biết là thần có cái gì đặc biệt hơn người. Chỉ là, bọn họ có thể chà đạp chúng ta dưới chân, lại có thể xem chúng ta chỉ là những con vật hèn mọn dơ bẩn, muội nhất định sẽ trả thù, cho những người tự xem là thanh cao, không gần “sắc dục” ấy rồi sẽ thế nào khi bị nhấn chìm trong “sắc dục” vào một ngày nào đó.”
Nàng hạ cánh tay đang bịt miệng Ti Trúc xuống, cười nhạt, đôi mắt tối đen hiện lên một tia cổ quái.
Ti Trúc kéo kéo tay áo Thanh Từ, nàng muốn nói nhưng lại thôi, nàng không thể nói nên lời, hơn nửa ngày mới run giọng: “Thanh Từ, muội biết kết quả khi cùng chư thần đối nghịch không, là hồn phi phách tán đó! Làm thần có gì không tốt? Lạc Già thành là một bị kịch, kết cục của Ám Tinh mà phụ thân chúng ta tín ngưỡng, muội cũng đã thấy rồi. Sau hết, chúng ta lại trở thành cống phẩm đưa đến Xạ Hương Sơn! Cũng may chư thần thương hại cho chúng ta sống đến ngày hôm nay, không thì muội cũng chẳng còn mạng mà nung nấu ý định trả thù đâu…”
Thanh Từ trầm giọng: “Muội không muốn cái gì gọi là thương hại! Muội làm gì sai sao? Tỉ thật buồn cười, vào Xạ Hương Sơn tám trăm năm, tỉ đã quên hết tất cả! Lạc Già thành ngập trong biển máu, từng lớp từng lớp người dân Lạc Già thành nằm xuống dưới sự chinh phạt của các chư thần… Tỉ có thể quên, nhưng muội thì không thể quên! Muội không cám ơn bọn họ cho chúng ta hi vọng, muội chỉ biết, chính bọn họ làm chúng ta cửa nát nhà tan, làm cho người dân Lạc Già thành kẻ rơi lệ, kẻ đổ máu… những điều bọn họ ban cho chúng ta đều là tuyệt vọng, đều là thê lương. Tỉ không cần nói nữa, nếu tỉ đã không nhớ bi kịch tám trăm năm trước, thì hôm nay tỉ cũng hãy quên đi những gì muội vừa nói, nếu tỉ muốn an tâm tu luyện thành “Thần” như ý tỉ, muội cũng xem như tỉ vẫn chưa biết gì về ý tưởng trả thù của muội.”
Cả người Ti Trúc đều run run, nàng chưa bao giờ nghĩ muội muội thông minh của mình lại mang mối hận sâu sắc và ý chí trả thù sắt đá đến vậy. Nàng nâng tay áo lau đi những giọt nước mắt, dù có rất nhiều lời muốn nói nhưng nàng lại không thể nói nên lời…
Thật đáng sợ! Đáng sợ! Nếu lỡ có người biết được ý nghĩ đại nghịch bất đạo của muội muội, thì sẽ thế nào đây? Nàng nên làm sao? Làm gì để giải trừ quyết tâm trả thù của muội muội?
Thanh Từ hít một hơi, xoa xoa mặt Ti Trúc, cười nhẹ: “Tỉ sợ cái gì? Tỉ cứ như bình thường thôi, đừng để ý đến muội. Tỉ xem, búi tóc của tỉ lại rối loan rồi kìa!”
Nàng thay Ti Trúc sửa lại búi tóc, sau đó lại cười nói: “Rồi muội sửa xong búi tóc cho tỉ rồi, chúng ta trở về thôi, lúc nữa chúng ta vẫn còn phải tấu nhạc.”
Nói xong nàng lôi Ti Trúc đi nhưng mơ hồ có lực đạo mong manh kéo tay áo nàng lại. Nàng thở dài nghe tỉ tỉ thấp giọng nói: “Muội thật ngoan cố… Tỉ… Tỉ… sẽ nói rõ sự tình cho Thượng Thần Thái Bạch! Mang muội gia nhập Trụy Thiên Ngục! Lạc Gia thành không có loại người đại nghịch bất đạo như muội!”
Thanh Từ mỉm cười, định cất tiếng nói nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn từ đằng sau đi tới, kế đến là một thân ảnh cao lớn mà ngay cả trong giấc mộng nàng cũng vẫn không quên được.
“Cái gì mà gia nhập Trụy Thiên Ngục? Hai người các ngươi không đi đến phòng của các nhạc quan để chuẩn bị hòa tấu, lại ở đây nói lung tung gì đó?”
Ti Trúc kinh ngạc đông cứng người, khuôn mặt lúc hồng lúc trắng, còn Thanh Từ sắc mặt vẫn không chút thay đổi, xoay người lại, chăm chăm nhìn thẳng một cách chống đối vào mắt của người vừa đến.
Nàng cung kính xoay người hành lễ sau đó trầm giọng: “Nô tỳ tham kiến Thượng thần Thái Bạch.”
Hết Chương 0.2